Ngày 31/3/1954:
Các đơn vị khẩn trương tổ chức trận địa phòng ngự, chuẩn bị đánh địch phản kích ban ngày
Sau ngày chiến đấu đầu tiên của đợt 2, Bộ Chỉ huy Chiến dịch nhận định: Bộ đội ta đã hoàn thành phần quan trọng nhiệm vụ đợt 2, nhưng vẫn chưa chiếm được cao điểm phòng ngự then chốt A1. Trung đoàn 174 đã sử dụng cả lực lượng dự bị, không còn khả năng giải quyết A1. Trung đoàn 98 tiến công C2 không thành công, bị tiêu hao, cần điều đơn vị khác hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt A1 và phòng ngự ở C1 vào ban ngày. Tham mưu trưởng Chiến dịch Hoàng Văn Thái đề nghị sử dụng Trung đoàn 102 (đầu đợt 2, Trung đoàn 102 được chọn là lực lượng dự bị cho khu đông).
Bộ Chỉ huy Chiến dịch quyết định: Các đơn vị khẩn trương tổ chức trận địa phòng ngự trên các cao điểm C1, D1, E, chuẩn bị đánh địch phản kích ban ngày, quyết không để địch chiếm lại. Đại đoàn 308 sử dụng Trung đoàn 102 đưa sang phía đông, tiếp tục tiến công tiêu diệt A1 và phòng ngự tại C1. Đồng chí Vương Thừa Vũ chỉ huy trận đánh tại A1 và C1. Các trung đoàn 88, 36 (Đại đoàn 308) tiến công tiêu diệt các cứ điểm 106 và 311 ở phía tây. Trung đoàn 165 (Đại đoàn 312) tiến công tiêu diệt cứ điểm 105 ở phía bắc, uy hiếp mạnh quân địch, tạo điều kiện cho các đơn vị ở khu đông hoàn thành nhiệm vụ.
Cảnh lính Pháp nhảy dù xuống Điện Biên Phủ ngày 23/3/1954. Ảnh: TTXVN
Cảnh lính Pháp nhảy dù xuống Điện Biên Phủ ngày 23/3/1954. Ảnh: TTXVN
Phía địch: Mờ sáng 31/3, Bộ chỉ huy Pháp ở Điện Biên Phủ họp bàn cách đối phó với tình hình. Lănggơle đề nghị tập trung toàn bộ binh đoàn không vận số 2, gồm tiểu đoàn dù số 1, tiểu đoàn dù số 8, một bộ phận của tiểu đoàn dù số 5, cùng với tiểu đoàn lê dương số 3 và xe tăng từ Hồng Cúm tới để tiến hành phản kích. Toàn bộ lực lượng pháo cũng như xe tăng của tập đoàn cứ điểm sẽ được huy động vào cuộc phản kích.
7 giờ 45, tiểu đoàn lê dương số 3 với xe tăng yểm trợ từ Hồng Cúm tiến ra đường 41 đi về phía Mường Thanh. Tới bản Long Nhai, lọt vào trận địa của Trung đoàn 57, lập tức bị bao vây tiến công. Xe tăng trúng đạn DKZ bốc cháy, bộ binh bị hỏa lực dày đặc của ta tiêu diệt.
Gần trưa, pháo của địch phải bắn chặn để tiểu đoàn lê dương số 3 và xe tăng mở đường máu trở lại Hồng Cúm, mang theo 15 xác chết và 50 tên bị thương.
Thời tiết tốt, không quân địch hoạt động trở lại. Các máy bay vận tải C.119 do phi công Mỹ điều khiển thả dù tiếp tế đạn dược, lương thực; các máy bay chiến đấu cũng lao xuống, kết hợp với pháo binh địch bắn phá dữ dội vào các điểm cao C1, D1, E và A1.
Đánh địch phản kích chiếm lại các mục tiêu đã mất và tiến công A1
Tại khu vực đồi D1, lợi dụng khói đại bác, địch bò lên tiếp cận mục tiêu. Do hầu hết chiến sĩ cảnh giới đã tử thương, địch tới gần và nổ súng ta mới biết. Sau khoảng 25 phút địch chiếm lại gần hết đồi D1, dồn lực lượng phòng ngự của ta vào một góc. Chiến sĩ Trần Ngọc Bội thét lớn “Thà chết không bỏ trận địa”, cùng đồng đội vùng lên dùng lựu đạn, lưỡi lê đánh lui những đợt phản kích của địch.
Đài quan sát của Trung đoàn phát hiện địch tại D1, lập tức cho pháo binh bắn chặn và điều lực lượng tăng viện. Ta đảo ngược thế trận, tiến lên đánh giáp lá cà với địch.
Sau một giờ chiến đấu, địch buộc phải tháo chạy về Mường Thanh.
Địch không chiếm lại được D1, mà còn phải bỏ luôn cứ điểm D3 do một đại đội Thái bảo vệ và rút trận địa pháo tại 210, do biết các cao điểm này không thể đứng vững nếu mất D1.
Tại C1, vào lúc 13 giờ 30 phút, địch cho hai tiểu đoàn dù số 5 và số 6 tiến lên, có pháo binh, không quân yểm hộ và xe tăng dẫn đường. Đại đội 273 (Trung đoàn 102) cùng lực lượng còn lại của Đại đội 35 (Trung đoàn 98) đánh lui nhiều đợt phản kích của địch từ C2 lên hòng chiếm lại cao điểm này. Địch cho đại bác bắn dữ dội, dùng súng phun lửa và xung phong lên, chiếm được cao điểm Cột Cờ, đẩy quân ta vào thế bất lợi.
Bộ đội phải dùng vải dù trắng buộc lên đầu súng làm chuẩn cho pháo binh xác định vị trí. Trong lúc pháo dồn dập, trung đoàn đưa lực lượng tăng viện, phối hợp với lực lượng phòng ngự tại trận địa đánh bật địch khỏi cao điểm Cột Cờ, khôi phục trận địa.
16 giờ, địch buộc phải rút lui khỏi C1, bị ta tiêu diệt gần 100 tên.
Trong ngày, ta đã đánh lui 7 đợt phản kích của hai tiểu đoàn dù địch tại đây.
Chiến sĩ xung kích của ta cắt các hàng rào giây thép gai mở đầu cho cuộc tấn công vào các vị trí của địch ở khu vực đồi C.
Chiến sĩ xung kích của ta cắt các hàng rào giây thép gai mở đầu cho cuộc tấn công vào các vị trí của địch ở khu vực đồi C.
Tại A1, nửa đêm về sáng ngày 31/3, ta tổ chức lực lượng tiến công cứ điểm lần thứ 2. Trung đoàn 102 từ phía tây hành quân theo đường hào băng qua cánh đồng Mường Thanh sang phía đông.
Trưa 31/3, Ban Chỉ huy Trung đoàn 102 nhận bàn giao về địa hình và tình hình chiến đấu tại A1 từ Chỉ huy Trung đoàn 174. Tuy nhiên, quá trình cơ động gặp khó khăn, đến chiều mới có 4 đại đội kịp tới vị trí. Được tăng cường một đại đội của Trung đoàn 174, Trung đoàn 102 quyết định tiếp tục tiến công A1. Ta không dùng pháo bắn phá mà tập trung hỏa lực trợ chiến bắn uy hiếp địch rồi cho bộ đội xung phong, nhanh chóng chiếm được nửa cứ điểm ở phía đông.
Tuy nhiên, tình hình vẫn như đêm hôm trước, ta tổ chức bốn đợt xung phong mà không vượt qua được tuyến ngang trước hầm ngầm. Cuộc chiến đấu tiếp tục diễn ra giằng co quyết liệt, địch chiếm 2 phần 3 cứ điểm, ta bám trụ lại ở 1 phần 3 phía đông đồi A1.
Trên chiến trường phối hợp:
Tại Liên khu 4, ta đánh lật một đoàn tàu, tiêu diệt một đại đội của địch.
Nội dung: Trung tá, ThS Nguyễn Quốc Hùng - Viện Lịch sử quân sự.
Trình bày: Phi Nguyên
Ảnh: TTXVN, Nhân Dân
Trở về nhandan.vn
Trở về Chuyên trang 70 năm Điện Biên Phủ